Thursday, July 5, 2012

Let Gratitude Be Your Mirror


Have you ever heard that the people and situations in our lives mirror back what we project out? You can probably remember plenty of times when this seemed to be so.
For example, perhaps you awoke one morning in a grumpy mood - and then proceeded to encounter one grumpy person after another during the rest of the day. Or you felt overwhelmed with problems - and seemed to attract dozens more problems, both minor and major.
This type of "instant attraction" can be unsettling to say the least! However, just as it can work in a negative fashion, you can also learn how to turn this mirror effect to your advantage through the practice of gratitude. Try this little experiment for starters:
When you wake up in the morning, spend a few minutes reciting an affirmation like this: "I am so grateful for the kind and generous people in my life! Everyone is so supportive and nurturing and I feel blessed to be surrounded by so many great people."
Really allow yourself to get into the feelings of gratitude for the great people in your life. Stay with these feelings for several minutes, letting them soak into your mind and heart.
Then, as you go about your daily routine, imagine flowing a strong feeling of love and gratitude toward everyone you encounter. You can do this with both people you know and strangers. Find something appreciative to say to the people you know. You might compliment your co-worker on her problem-solving skills, or tell your friend you enjoy his sense of humor. Make it a genuine compliment without expecting anything in return.
As you focus on this little experiment, you may be surprised to notice that other people act more kindly toward you also. You might receive spontaneous compliments, offers of assistance when you need it most, or any number of other pleasant surprises.
Here's another experiment:
Do your best to find something positive about every situation and experience you have during the course of a day. This might be challenging if you are used to looking at the negative side of most situations, but keep working at it until you can think of at least one blessing in every situation.
Don't try to fake it! If your car blows a tire on the freeway, you can't mutter through gritted teeth, "I'm really grateful for this" over and over and expect good things to come from it. You're really NOT grateful at that moment (few of us would be).
Instead, find an aspect of the situation that you really CAN be grateful about. For example, you might decide to feel grateful that your blown tire didn't cause a serious accident. You might feel grateful that you happened to be in the slow travel lane instead of the fast lane when the tire failed.
Whatever angle you choose to focus on, be sure your feelings of gratitude are genuine - and watch how that quality is reflected back into your life in a myriad of ways.
wingsfortheheart.com

Sunday, July 1, 2012

The international love event

30.6 Tôi có lần đầu đi chơi cùng nhóm CS Hà Nội, một ngày đi chơi thật khó quên. Tôi đã đinh mượn cái xe đạp để đi nhưng cuối cùng lại không mượn được, đành đi xe máy đến chỗ hẹn. Một buổi chiều thứ bảy tuyệt đẹp, không khí mát mẻ và trong lành, điểm hẹn là trước Nhà thờ lớn. Có lẽ tôi đến hơn sớm thì phải, ngó nghiêng xung quanh một lúc mà ko thấy khuôn mặt thân quen đâu cả, nên ngồi đấy ngắm nhà thờ cổ kính phía trước. Nhà thờ với dáng đứng uy nghi sừng sững mang kiến trúc tây phương thật đẹp, quả là một công trình tuyệt vời. Phía trước nhà thờ là một bức tượng chúa khá nhỏ, màu nâu, có thể là tượng đồng. Nhà thờ được rào kín xung quanh, bên trong cánh cửa đã khép chặt. Chắc hôm nay không phải là ngày nhà thờ mở cửa ( mà có mở ko nhỉ ?) Tôi muốn vào trong xem quá. hix. Bây giờ thì có một nhóm mấy người lẻ tẻ đến rồi, minh lại bắt chuyện và quả đúng họ là những member trong nhóm CS. Chúng tôi trò chuyện thật vui vẻ vì ai cũng rất cởi mở, mặc dù đều là member mới. Ấn tượng nhất phải kể đến chiếc chiến mã cà tàng của anh Vũ, chiếc xe được lôi ra từ xó bếp đã có tuổi đời đến ba thập niên, quả thật đáng nể. Anh nhiệt tình chia sẻ với chúng tôi, rằng chiếc xe của anh là hiệu CK, đã sứt mẻ ít nhiều, và được anh "độ" lại. Cái yên xe bọc một đùm giẻ to tướng kia là để cho anh ngồi được êm hơn, còn cái khung xe sở dĩ được nẹp hai bên bởi hai thanh bản lề cửa là để chiếc xe không bị gãy đôi bất thình lình. Thật ngạc nhiên là chiếc xe vẫn còn chạy tốt, mặc dù một bên phanh đã hỏng và anh phải thay cái phanh khác vào nên hai bên tay lái có vẻ mất cân xứng. Quả thật anh với mái tóc nghệ sỹ với chiếc xe cổ chắp vá rất hợp nhau.
 Bây giờ thì mọi người đã đến đông đủ, Trang Nhung phổ biến kế hoạch, viết mấy dòng chữ thể hiện tình yêu "I love you" bằng các thứ tiếng khác nhau lên các tờ giấy và gián vào trước xe hay sau lưng. Rồi, bắt đầu lên đường nào! Chặng đường đầu tiên qua Phố cổ rất chậm chạp vì đường quá nhỏ và đông đúc, một tốp còn bị lạc nữa chứ. Cuối cùng thì đoàn thất lạc cũng đến, mọi người lại tiếp tục xuất phát sau khi dừng lại chờ đợi và chụp ảnh. Đạp xe vòng quanh hồ Tây thật tuyệt, không khí mát mẻ, cảnh vật tươi đẹp, và trò chuyện cùng những người bạn mới, còn gì vui hơn. Trong nhóm chúng tôi có 2 anh chàng Tây Ban Nha đẹp trai, một anh người Mỹ và hai anh chàng Đức. Mọi người đều đạp xe trừ anh chàng Đức cưỡi trên con xe tay ga "Wave tàu" vì phải mang đồ ăn và nước uống cho cả nhóm. Tội nghiệp anh chàng, chiếc xe đi giữa đường thì hỏng dây ga nên phải mang đi sửa. Hehe.
Điểm đỗ tiếp theo của chúng tôi là quán Nghiện nướng trên phố Âu Cơ. Ban tổ chức đã chu đáo đặt cỗ từ trước, và đã có ba hũ rượu cần chờ sẵn. Mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện vui vẻ, không khí thật ấm cúng. Chúng tôi có đủ các thành phần, già có, trẻ có, sinh viên có, đi làm có, cả đi du lịch cũng có nốt. Sẽ thật mất thời gian để có thể miêu tả hết từng người một. Tôi có lẽ chỉ có thể điểm qua và người mà tôi ấn tượng. Chẳng hạn như anh chàng người Mỹ tên là Scott, đang dạy tiếng anh tại Hà Nội. Anh nổi bật với bộ râu cằm vàng óng như nghệ sỹ, hay một nhà văn, và nói chuyện rất cởi mở. Tôi khen anh rằng chiếc áo phông của anh rất đẹp, màu đỏ chót với dòng chữ "SAVE JAPAN" trước ngực, quả là có ý nghĩa. Tuy nhiên anh luôn bị đeo bám bởi cô nàng người Tàu nhìn dễ ghét ( có phải tôi có ác cảm với dân Tàu?). Còn anh chàng Daniel là chàng trai với chiếc Wave tàu rởm mà tôi đã nhắc đến. Anh chàng trông khá dễ thương này đang làm cho chính phủ Đức trong một dự án phát triển bền vững với chính phủ Việt. Còn một anh chàng Đức nữa, anh này có thân hình cao lớn điển hình của trai Tây. Tôi đã có cuộc trò chuyện khá thú vị với anh, cũng vì anh là một anh chàng có nhiều câu chuyện thú vị. Anh ta đã đi khá nhiều nơi ở Châu Á, qua tới 10 nước, và cuộc hành trình của anh tất nhiên vẫn chưa dừng lại. Anh sẽ đi Trung Quốc vào tuần sau, kế đến là Hàn Quốc, Nhật, và quay lại Campuchia. Ngoài ra anh chàng cũng đã đến Tazania của lục địa đen, nhưng chưa đặt chân đến châu Mỹ. Tôi hỏi tại sao anh chưa đến Mỹ, anh bảo anh không thích, bởi nước Mỹ đơn giản là quá quen thuộc với anh qua phim ảnh. Tôi cũng đồng cảm với anh. Nước Mỹ tuyệt đẹp nhưng còn nhiều nơi thú vị mà bạn chưa biết tới, hãy đi nhiều và trải nghiệm thật nhiều.
Chúng tôi định đi "tăng 3" ở Hà Nội Rock city, nhưng cơn mưa dông bất chợt đã không cho phép chúng tôi thực hiện dự định đó. Dù sao tôi và mọi người cũng đã có một buổi đi chơi thú vị, hẹn mọi người lần sau nhé!